Thứ Ba, 24 tháng 3, 2009

Không Lạc Loài

Tự truyện của một phóng viên đồng tính - Không lạc loài

  

Sau “Bóng” ra mắt dịp đầu năm, “Không lạc loài” là cuốn tự truyện miêu tả những đau đớn bất thường nhất của một người thuộc thế giới thứ ba vừa xuất bản. Phạm Thành Trung, nhân vật chính, mạnh dạn cất cao tiếng nói trước cuộc đời: “Quá khứ không thể quên, nó nhắc tôi là ai!”..
Với sự chắp bút của nhà văn Lê Anh Hoài, nhà báo trẻ Phạm Thành Trung không ngần ngại phơi bày những góc tối của cuộc đời mình, kẻ vẫn bị mang thân phận lạc loài. Ngay từ khi bắt đầu quyết định chia sẻ những trang nhật ký, những tâm tư tình cảm thầm kín của mình, Phạm Thành Trung đã xác định Không lạc loài không đơn thuần là cuốn tự truyện thỏa mãn bản thân hay thỏa mãn sự tò mò của mọi người, mà là tâm sự “gan ruột” của anh về những điều mà một gay đã trải qua để mọi người hiểu hơn và chia sẻ. Bởi, một người thuộc thế giới thứ ba cũng cần và có quyền được yêu, được sống thật với tình cảm của chính mình. Và họ cũng cần lắm những ánh nhìn, những vòng tay yêu thương của cha mẹ, người thân, bạn bè để có thể vượt qua bao bất trắc, để không còn phải “loay hoay” giữa những ngả rẽ của cuộc đời và thực sự được hòa nhập vào cuộc sống của những người bình thường khác. Anh tâm sự trên bìa sách: “Tôi mong muốn từ những câu chuyện có thật của mình, những sai lầm vấp ngã của mình và quyết tâm thay đổi mọi thứ xung quanh mình sẽ giúp những bạn có hoàn cảnh giống tôi suy nghĩ nhiều hơn về một tương lai tốt đẹp hơn. Tôi không dám chắc thay đổi được nhiều điều nhưng tôi có tham vọng: Mọi người sẽ có cái nhìn nhân ái hơn về người đồng tính, hãy nhìn vào sự cố gắng của họ, đừng vì sự tò mò và soi mói của mình mà dẫn đến những cái chết của những người đồng tính yếu đuối”.
Cái cảm giác “một mình”, “loay hoay giữa những ngả rẽ, không biết đi đâu về đâu” bàng bạc trong suốt những chương đầu cuốn tự truyện Không lạc loài như một nỗi day dứt định mệnh. Trung cũng từng trải qua một tuổi thơ sôi nổi và tinh nghịch của một cậu bé con, nhưng rồi khi lớn lên, qua những trớ trêu chẳng biết vô tình hay hữu ý của số phận, anh dần dần khám phá ra những góc khuất sâu kín trong thể xác cũng như tâm hồn mình để rồi nhận ra mình là một chàng trai chỉ có thể có tình yêu với đàn ông.
Lời tự sự của tác giả và lời bạt của Hoa hậu Mai Phương Thúy.
Sự thật ấy đến với anh thầm lặng, nhiều ngỡ ngàng hạnh phúc nhưng cũng không ít lo âu, mặc cảm. Từ tình yêu đầu đời trong trẻo với cậu bạn cùng lớp đến những mối tình chớp nhoáng bung tỏa bao khát khao, từ tình yêu cuồng nhiệt nhưng đầy day dứt với Kiên đến tình yêu nhẹ nhàng, thanh thản với Kid…, anh đã trải qua tất cả cảm xúc thông thường nhất của tình yêu muôn thuở cũng như mọi đau đớn bất thường nhất của một kẻ mang thân phận “lạc loài”. Dám sống, dám yêu nhưng không thể vượt qua nỗi day dứt khi đối diện với ánh mắt thất vọng, đau khổ của những bậc làm cha làm mẹ hay với sự kỳ thị của người đời. Dám che chở, bảo vệ cho người mình yêu nhưng vẫn rơi vào những chán nản bế tắc khi đối mặt với những khó khăn của một “gia đình” không bình thường và dễ rạn nứt hơn bao giờ hết. Cái chết của người tình tên Kiên với những dòng thư tuyệt mệnh đã khiến anh thêm một lần bàng hoàng nhận ra những cay đắng của kẻ lạc loài: “Muốn làm một người bình thường thật khó. Cuộc đời không có niềm vui là cuộc đời vô nghĩa. Cuộc sống mà phải luôn lo sợ, lừa dối những người xung quanh, lừa dối chính mình thì thật đáng buồn. Xin bố mẹ hãy tha lỗi cho con vì đã không làm tròn bổn phận của một người con”.
Nhưng cũng từ sau cái chết của Kiên, Trung tỉnh táo và bình tĩnh hơn khi nhìn nhận lại quá khứ và suy nghĩ về tương lai: “Tôi không thể sống vật vờ trong những cảm giác gấp gáp, thực chất là trốn chạy mọi người và trốn chạy chính bản thân”. Sau những biến cố lớn trong cuộc đời, người ta trưởng thành hơn, và Trung cũng thế, anh không chỉ sống cho mình mà còn sống cho mẹ, cho Kiên, cho những người yêu thương đã khuất.
“Nhạy cảm và thẳng thắn, yêu thích những gam màu mạnh thêm vẻ điển trai dễ gần, anh đã thu hút tôi từ những lần gặp gỡ đầu tiên… Sau những thăng trầm chúng tôi cùng trải qua, tôi khám phá thêm thật nhiều về anh, và càng ngày anh càng tạo cho tôi một chỗ đứng khác với những người khác, không như tôi vẫn hình dung. Cuốn sách này có ý nghĩa rất nhiều với anh, nó là những trải nghiệm đầy chân thực và đau đớn của một con người luôn khao khát được sống hòa nhập, được không “lạc loài”. Nó cũng giúp tôi hiểu anh hơn và thêm một lần nữa , đối diện với tâm hồn chưa bao giờ thanh thản của anh để cảm thông và chia sẻ. Đó là một trong số những điều ít ỏi mà con người nhỏ bé như tôi có thể làm cho anh” - Hoa hậu Mai Phương Thúy đề tựa trên cuốn sách Không lạc loài, với những sự trân trọng, cảm thông mà cô dành cho Phạm Thành Trung.


K. lên Tam Đảo tham quan cùng cơ quan. Chúng tôi liên lạc bằng tin nhắn điện thoại. Cứ năm mười phút lại nhắn tin cho nhau một lần. Có lẽ dư âm của buổi tối hoan lạc cộng với cái lạnh của những ngày cuối thu khiến nỗi nhớ dường như cồn cào hơn. Sự khát khao dường như mãnh liệt hơn. Suốt ngày hôm đó, chúng tôi nhắn tin cho nhau liên tục

Càng lúc càng mặn nồng. Thế nhưng vào buổi tối, K. bỗng nhắn một tin khá sướt mướt: “Anh ơi, có lẽ em không thể đến với anh lâu dài được vì em vẫn còn nặng lòng với người yêu cũ. Em không biết nên như thế nào, nhưng...”.
***
K. về tới Hà Nội, cậu gọi điện thoại cho tôi tới đón. Chúng tôi nói chuyện. Thoạt đầu, tôi giữ một vẻ mặt xa cách giận dỗi nhưng rồi lại nhanh chóng mềm lòng vì K. tỏ ra rất tình cảm. Cậu chủ động ngồi vào lòng tôi, thủ thỉ kể cho tôi về mối tình đầu. Theo lời K. kể thì hai người cũng yêu nhau được gần một năm, sau đó hắn bỏ rơi cậu nhưng K. vẫn nặng lòng với hắn, K. không thể đến được với bất kỳ ai vì cậu vẫn bị ám ảnh bởi chuyện tình xưa.
Bình thường nghe những chuyện này tôi hay thờ ơ, nhưng không hiểu sao chuyện của K. lại làm tôi xúc động. K. cũng cảm nhận được tình cảm đó. Chúng tôi tiếp tục ở bên nhau trong đêm đó. Lại lao vào nhau với tất cả sự đam mê. Không ai dự cảm được rằng chỉ sau đó chưa đầy một năm, chúng tôi mãi mãi xa nhau.
Chỉ hơn một tháng gặp nhau nhưng chúng tôi đã quyến luyến như một đôi sam. Chỉ vài tuần yêu nhau, tôi và K. đã dắt nhau đi mua nhẫn. Đôi nhẫn bạch kim có gắn một viên kim cương nhỏ được đeo trên tay hai đứa, như một lời hứa sẽ bên nhau suốt đời. Đôi nhẫn chúng tôi đeo trên tay như ngầm định thông báo với người trong giới: Chúng tôi là một đôi.
Tuy nhiên, nó cũng khiến chúng tôi cảm thấy đôi chút ngại ngùng khi bất ngờ có ai đó tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy trên tay hai thằng con trai có hai chiếc nhẫn giống nhau. Không ngày nào hai đứa không gặp nhau, đến cơ quan chúng tôi cũng online để nói chuyện. Thế giới chẳng còn gì đáng để chúng tôi quan tâm nữa. Tôi bỏ lơ đám người tình không một lời từ biệt. K. cũng thôi không nhắc đến người tình cũ. Không lang thang ngoài đường thì chúng tôi về nhà trọ của K. nằm ôm nhau, rúc rích kể chuyện.
Sau một tháng, tôi và K. quyết định sống chung cùng nhau. Khi tôi ngỏ lời, cậu mừng rỡ:
- Em cũng muốn nói với anh điều đó nhưng chưa biết nói thế nào... Nhưng còn Dương thì sao?
- Em không phải lo, anh sẽ bảo nó. Chắc nó hiểu thôi.
Tình cảm của chúng tôi đã bước sang một giai đoạn mới như vậy, gắn bó hơn và bền chặt hơn. Trong giới gay, có nhiều cặp “vợ chồng” như thế.
***
Ngay khi K. còn sống tại căn nhà trọ cũ, tôi đã nghe nhiều điều về “người yêu” cũ của K. Đó là một người không thiếu một tính xấu nào. Nghe nói thường ngày anh ta làm nghề ghi đề, ngoài ra còn làm nghề gì nữa có trời biết. Nhưng, đó là người đầu tiên K. yêu và có quan hệ thể xác nên K. rất tôn thờ quan hệ đó. Trong chuyện này, K. chẳng khác gì một cô gái giữ gìn tiết hạnh cho người đầu tiên của mình.
Tiền K. đi làm mang về người kia lấy hết, hai lần anh ta mang xe máy của K. đi cầm để lấy tiền cá độ bóng đá. Hết tiền, K. lại bị hắn đánh, hắn đánh K. công khai, nhiều người, trong đó có chủ nhà trọ cũng biết. Thời gian yêu hắn nhiều lúc K. chỉ ăn mì gói và đi xe buýt để xe và tiền cho “người yêu” sử dụng. Hắn nói mẹ hắn bị vỡ nợ nên “phải chơi cờ bạc” để giúp gia đình. Khá nực cười vì K. tin điều này và rất ngưỡng mộ hắn. K. bế tắc, nhật ký viết đầy những dòng đau khổ, những câu than phiền về đời sống và tình yêu luẩn quẩn của mình. Tuy có tính vũ phu nhưng hắn biết chơi đàn guitar và có giọng hát khá hay. K. cũng vậy, cậu có một giọng hát rất tốt. Hai người đã cùng nhau đi thu một đĩa hát chung làm kỷ niệm. Khi sống chung với tôi, thỉnh thoảng K. vẫn mở lại chiếc đĩa đó. Tôi nghe và không tránh khỏi tâm trạng mệt mỏi hộ cho K. và chán chường cho mình. Hắn đối xử với K. rất tàn bạo nhưng dường như K. lại có vẻ thích chuyện đó, cho đó là biểu hiện của nam tính. Trong khi hắn có nhiều người để lợi dụng như K. thì K. vẫn luôn tận tụy, trung thành với hắn. Khi K. không còn gì để lợi dụng thì hắn bỏ cậu. K. quanh quẩn trong tuyệt vọng, cậu bắt đầu đi gom thuốc ngủ từ các hàng thuốc quanh nơi ở trọ. K. tắm rửa sạch sẽ, uống vài chục viên thuốc rồi mới gọi điện cho hắn “Em đã uống thuốc ngủ”. Hắn cười, cho đó là trò đùa và lạnh lùng nói “Nếu em thích thì em cứ chết đi”. Có lẽ lúc đó K. chỉ muốn dọa người tình để hắn phải trở lại với cậu. Khi thuốc bắt đầu ngấm dần thì cậu cố gắng kêu to để gọi mấy người bạn ở chung xóm trọ... Cũng may hôm đó có người ở nhà và kịp đưa K. vào bệnh viện E cấp cứu.
Tôi biết tất cả những chuyện đó và càng thương K. hơn. Hình như với K. bản chất đàn ông trong tôi được đánh thức. Tuy nhiên, càng ngày tôi càng nhận thấy, hình như sau vụ đó, đầu óc K. dễ bị kích động, tâm trạng dễ thay đổi và đặc biệt là “Em không sợ chết vì em đã biết cảm giác đến gần với cái chết như thế nào”.
***
Tôi và K. cùng nhau đi tìm nhà trọ. May mắn thế nào lại tìm được một căn nhà ba tầng giá thuê chỉ 1 triệu đồng/tháng và chỉ cách nhà tôi khoảng 100 m. Rất tiện cho tôi có thể đi lại, ở gần mẹ và cũng gần người mình yêu thương. K. trả lại căn nhà trọ đã ở gần 5 năm từ khi ra trường. Hôm chuyển nhà, không khí như một ngày hội. Có nhiều bạn trong giới đến giúp rất xôm tụ. Mọi người đều mong ước có một tình yêu lâu dài, có “vợ”, có “chồng” nhưng không phải ai cũng đạt được, nên những dịp như thế này mọi người đều cảm động.
***
Trước hôm về sống với nhau, K. gửi cho tôi một tin nhắn: “Người yêu ơi, không biết sau này chúng ta sống với nhau có còn được vui như thế này nữa không?”. Có chứ, khi đó tôi tin chắc như vậy. Tôi và bạn bè. Chúng tôi luôn tìm niềm vui để quên đi sự buồn bã của kiếp sống với thân phận giới tính thứ ba. Một cặp yêu nhau, quyết định sống chung với nhau là một sự kiện lớn trong giới. Chúng tôi có nhiều bạn bè luôn đến chơi, cũng nhiều cặp đã yêu nhau lâu năm và sống với nhau nên rất hiểu nhau. Ban ngày tôi và K. đều đi làm, có hai xe máy nhưng K. thường cất xe ở nhà, tôi đưa K. đi làm rồi đến cơ quan làm việc. Buổi trưa hai đứa lại hẹn nhau đi ăn. Buổi chiều, tôi đi chợ mua đồ ăn cho K. rồi vào viện đón mẹ, đưa mẹ về nhà. Sau đó lại đi đón K. về.
Bố K. thỉnh thoảng lên chơi với con trai. Những lúc như vậy, tôi thường tránh mặt ông, nếu bất ngờ gặp thì tôi cũng chào hỏi, ngồi chơi một lúc rồi về và không bao giờ ngủ lại. Ngay cả khi tôi và K. về Nam Định thăm bố K. thì chúng tôi cũng chỉ đi về trong ngày, không bao giờ ở lại qua đêm. Từ Hà Nội về Nam Định cũng tương đối gần, nên có hôm tôi và K. buổi trưa mới về đến, ăn cơm bố K. nấu xong hai đứa leo lên gường ngủ. Bố K. ngủ ở giường đối diện. Thấy ông ngủ say hai đứa len lén quay qua hôn trộm. Nhiều lần hai đứa còn tinh quái bí mật nắm tay nhau khi đang ăn cơm trước mặt bố K. và cảm thấy thú vị khi ông không phát hiện.
***
Có lẽ sau khi yêu tôi, cuộc sống của K. đã thay đổi khá nhiều, K. nhiều bạn bè hơn, đi chơi tối và đến những nơi đông người mà không còn ngại ngần nữa. Tôi cũng tưởng rằng cuộc sống dễ chịu đó cứ kéo dài mãi. Vậy mà...
Sau khi gọi điện thông báo cho một số người, tôi vội chạy đi tìm những dân chài chuyên nghề vớt người chết đuối và ký hợp đồng tìm kiếm. Họ bảo giá 2 triệu đồng, tôi không quan tâm. Tôi gọi điện thoại cho bố K. báo tin nhưng ông không tin. Đến khi một người bà con biết việc báo lại thì ông mới kinh hoàng từ Nam Định vội vàng lên Hà Nội. Khoảng 11 giờ đêm, bố K. và nhóm bạn đồng giới của chúng tôi có mặt phía ngoài đồn Công an Long Biên, sát chân cầu. Tôi chủ động gặp công an nói tôi là người yêu của K. Công an lấy lời khai của tôi và bố K. Không hiểu sao mấy anh công an không tỏ vẻ ngạc nhiên trước chuyện này. Họ có vẻ bận bịu và mệt mỏi.
Bố K. được đọc lá thư này còn tôi thì không. Ông đọc trong trạng thái căng thẳng tột độ. Tôi cũng căng thẳng tột độ. Không hiểu được nguyên nhân cái chết của K. tôi chỉ phỏng đoán rằng K. rất thất vọng, sụp đổ. Từ chiếc điện thoại di động, người ta được biết ngày hôm đó K. gọi điện thoại cho rất nhiều người, trong đó có cả người yêu cũ và mẹ của K. ở nước ngoài nhưng không được. K. còn gọi cho rất nhiều người trong cơ quan để chào. Thời gian này, vì đổ vỡ với tôi, K. muốn quay lại với người yêu cũ. K. còn hy vọng có tình yêu với Q. - một người mới quen, nhưng tất cả đều không thành.
Về sau tôi mới được đọc lá thư tuyệt mệnh của K. Lá thư dài một trang A4, đề rõ ngày 29-6, có đoạn: “Muốn làm một người bình thường thật khó. Cuộc đời không có niềm vui là cuộc đời vô nghĩa. Cuộc sống mà phải luôn lo sợ, lừa dối những người xung quanh, lừa dối chính mình thì thật đáng buồn. Xin bố mẹ hãy tha lỗi cho con vì đã không làm tròn bổn phận của một người con. Con cũng không muốn thế này đâu, nhưng con không thể nhìn thấy con đường phía trước con sẽ bước đi như thế nào...”. Cái chết của K. đã thúc một cú thật mạnh vào tôi, khiến tôi phải nhìn lại chính cuộc sống của mình. Tôi không thể sống vật vờ trong những cảm giác gấp gáp, thực chất là trốn chạy mọi người và trốn chạy chính bản thân.
Việc vớt xác trong đêm không có kết quả. Đêm đó tôi vô vọng đi dọc bờ sông, chỗ có nhiều lau lách tôi cũng cố xuống, ánh đèn trên cầu chiếu xuống vàng vọt. Trời đổ mưa lớn, nước sông Hồng cuồn cuộn chảy. Một mình tôi mò mẫm trong đêm tối. Hôm sau mưa tiếp tục rơi tầm tã. Về sau những người lái thuyền trên sông Hồng nói, có lẽ khi K. nhảy xuống đã bị sa xuống hố cát nên không vớt được xác ngay. Cũng may ngày hôm sau có sấm chớp và mưa to, sông Hồng thay đổi dòng chảy, xác K. mới nổi lên được. Trưa 1-7, nắng chang chang, chị họ K. gọi điện thoại cho tôi, báo tin đã vớt được xác K. tại Hàm Tử Quan. Tôi vội vã chạy tới, chỉ thấy chiếc thuyền tìm kiếm nằm im giữa dòng. Chẳng gặp ai, tôi cứ đi xuống sát mép sông, mãi mới tìm thấy xác K. nằm sấp trong nước.
Tôi là người đến đầu tiên.
***
Cho đến giờ tôi vẫn nhớ như in hình ảnh khuôn mặt K. chìm trong làn nước đục đầy phù sa của sông Hồng. Như mọi xác người chết đuối được thuyền chài tìm vớt. Xác K. được neo lại bằng sợi dây buộc vào cái cọc cắm trên bờ. Tôi cố gắng lật xác K. lên. Một dòng máu ứa ra từ mũi, từ miệng, người thuyền chài nói chỉ người thân đến thì người chết đuối mới có hiện tượng như vậy. Đến giờ những hình ảnh cuối cùng của K. vẫn còn nguyên trong tôi: Một nửa mặt K. dập nát, biến dạng. Đôi mắt K. ngày nào nhìn tôi giờ đã vỡ hẳn con ngươi...
K. của tôi đã chết.
K. đã chết.
K. chết.
Tôi lặng lẽ đi mua vòng hoa với Lê - một cô bạn chung của chúng tôi. Lặng lẽ theo dõi việc tắm rửa và đưa K. vào quan tài. Xa xa, bóng vài người em họ vẫn bám sát theo từng bước đi của tôi. Mọi người sợ tôi làm liều.
Lời giới thiệu
Không phải lần đầu tiên, câu chuyện của những người đồng tính được đưa lên báo, nhưng đây là lần đầu tiên một nhà báo Việt Nam dám công khai “tôi là gay” trong một cuốn tự truyện dài 200 trang, do NXB Hội Nhà văn và Hà Giang Books ấn hành.


Phạm Thành Trung, hiện là phóng viên văn hóa văn nghệ của một tờ báo tại Hà Nội. Trong buổi công bố cuốn tự truyện (do nhà văn Lê Hoài Anh chấp bút), Trung đã không kìm được những dòng nước mắt chảy tràn khi cùng bạn bè, người yêu hiện thời của Trung, các phóng viên nghe lại giọng hát rất ngọt, không khác gì ca sĩ của K., người tình cũ của anh: “Gửi tình vào mây, gửi tình vào gió/ Có xa nhau xin đừng là tàn tro/ Muốn là dòng sông lững lờ mùa đông/ Ôm em trong giấc mơ tình khúc vàng...”.
Giữa năm 2006, dư luận đã từng xôn xao về việc một cán bộ thuế gieo mình xuống sông Hồng tự vẫn. Tuy nhiên, có thể đến bây giờ, nhiều người mới biết đến câu chuyện ấy và biết K. chính là người yêu, người tình của Trung có tự truyện Không lạc loài... Ai gây nên kết thúc buồn của K.? Tại Trung, tại K. hay tại những điều oái oăm trong cuộc sống này...? Đó là những điều mà Trung đã trút lên giấy, muốn tâm sự cùng độc giả...
Y.A

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn đăng nhận xét. Cám ơn bạn đã ghé thăm "nhà" của tôi, chúc bạn có thật nhiều niềm vui và hạnh phúc.